"Ông ơi, cháu phải xem xem đó là thứ gì trước đã, xem có thể thu hay không." Tô Lăng nói.
Người nọ từ trong túi áo khoác lấy ra một cái đồng hồ đeo tay đưa tới.
Tô Lăng nhận lấy xem xét, chỉ nhìn ra đây đích thật là đồ cổ, nhưng có đáng giá hay không, cô không biết.
"Đặt ở trên quầy thu ngân." Hoa Hoa truyền âm nói.
Tô Lăng đặt đồng hồ lên quầy thu ngân, quầy thu ngân lập tức đưa ra con số: 100 đồng.
Đồng thời bắn ra một khung chat:
Thu/Không thu.
Lúc Tô Lăng vừa mới chuẩn bị bấm chọn, bị móng vuốt mèo liều mạng ấn xuống.
Tô Lăng im lặng không lên tiếng rút tay ra, tự mình thu đồng hồ: “Ông ơi, cháu thu đồng hồ, giá trị một trăm tệ, là trực tiếp đưa tiền cho ngài, hay là ngài xem ngài muốn mua cái gì?"
Ông cụ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ không thể tin, thậm chí nhìn kỹ khóe mắt còn có nước mắt trào ra.
Ông ấy nhấc tay áo tùy tiện lau lau, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Bà chủ, tôi muốn chút gạo rẻ và ngô xay, mỗi thứ hai mươi cân, còn muốn một cái phích nước nóng, bình giữ nhiệt, còn có giày cao su bên kia cũng cho tôi hai đôi, một nam một nữ, số 41 và số 34."
Tô Lăng đáp ứng, trước tiên cân gạo, sau đó cầm giày, cuối cùng mua phích nước và bình nước.
"Còn cần gì nữa không? Phía sau này còn có mì ăn liền, ngâm nước nóng năm phút là được, ba vị, có canh gà, thịt bò kho..."
"Canh gà, cảm ơn, ba gói."
"Vậy ông muốn mua gà đông lạnh không? Một con ba miếng, cũng chỉ thịt ngực gà và cánh gà là rẻ, cháu lấy cho ông xem." Tô Lăng mở tủ đông ra, lấy ba món đồ đặt lên quầy thủy tinh.
"Còn có thịt ba chỉ, thiên béo."
Ông cụ cuống quít gật đầu: "Một cân thịt, một phần gà đông lạnh, còn có ba phần ức gà."
Tô Lăng cất gọn đồ xong, chọn thanh toán, cuối cùng trả 40 tệ tiền thừa.
"Bà chủ, cô còn có vải bố không? Chính là để chắn gió, rẻ một chút..." Ông cụ khẩn trương hỏi.
"Vải bố giữ ấm chắn gió có bán, không rẻ, rẻ có màng xốp bạc."
Tô Lăng mua một cuộn, lấy từ dưới quầy ra.
Thật ra chính là túi giữ nhiệt đặt đồ ăn ngoài, giá tiền này không cao, cô từng xem một số video sống còn, có người dán cái này ở trong phòng giữ ấm.
Đồng hồ đeo tay của ông cụ này chắc là món đồ đáng giá cuối cùng, nếu muốn giữ lại chút tiền trên người thì mua màng xốp bạc sẽ có lời hơn.
Ông cụ sờ sờ màng xốp bạc, cẩn thận hỏi qua làm sao dán lên tường, sau đó mua hai cuộn, tiêu đi mười đồng.
"Bà chủ, cô có thuốc giảm đau không? Thuốc cảm thì sao?"
"Có."
Tô Lăng có chút chột dạ nhìn Hoa Hoa, cô cái gì cũng có, cũng không quá bình thường thì phải.
Hoa Hoa buồn bực ngán ngẩm xoay người, truyền âm: "Dù sao sự tồn tại của chúng ta cũng đã hợp lý hóa rồi, huống chi là những thứ khác."
Tô Lăng lấy ra một cái bình nhỏ đựng Ibuprofen, bên trong có một trăm viên, còn có thuốc cảm chứa riêng, tổng cộng tám tệ.
"Thuốc rẻ như vậy sao?"
Ông cụ có chút không dám tin, nhìn cứ như sắp khóc tới nơi.
Tô Lăng đưa tiền thừa và thuốc đã được gói kỹ lưỡng cho ông ấy: "Rẻ, nhưng chắc chắn không bằng mấy phương thuốc xưa, đây đều là thuốc tây."
Ở thế giới của bọn họ, dược phẩm giá bao nhiêu cũng có, đôi khi dược hiệu không sai biệt lắm, nhập khẩu lại đắt hơn mấy lần trong nước sản xuất.
Hoa Hoa truyền âm lớn tiếng phản bác: "Tuy rằng rẻ, nhưng đây cũng là thuốc do hệ thống sản xuất, không có một chút tác dụng phụ nào."
Ông cụ vội vàng cất dược phẩm đi, ôm một đống đồ đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa có người đón, hai người cẩn thận trở về.
Ông cụ vừa đi không bao lâu, một bóng người hấp tấp xông vào trong phòng.
"Chị... Có mì ăn liền không?!" Vương Chiêu Đệ cả kinh nói.